1. Truyện
Teniireta Saimin Apuri de yume no Haremu Seikatsu o Okuritai

chương 4.3: có gì đó đang đổi thay từng chút một! (3)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trans: M1NO, nhqbvl

Edit: M1NO

Edit: Nay được con A học phần Thực tập cơ sở ngành nên tôi tặng cho mấy ông chương rồi sủi tiếp cho mấy môn sau ây =)))

----------------------

Đúng vậy... pin điện thoại – nguồn sống của tôi gần như đã cạn kiệt.

Lúc này, chiếc điện thoại nơi chứa đựng cộng sự của tôi đã trở thành một phần không thể thiếu, và chỉ với 20% pin còn lại, cảm giác như chính cuộc sống của tôi đang dần phai mờ vậy… Hàa, thật đáng tiếc mà.

“C-chờ đã, Masaki-kun!? Khuôn mặt cậu đang xanh xao lắm đó!”

“Aisaka… Tớ sắp đi tong rồi.”

“Masaki-kun!?”

“Pin của mình… hết sạch rồi…”

Tôi có lẽ sẽ không bao giờ quên được ánh mắt của Aisaka lúc ấy.

Cô mở to mắt nhìn tôi trong giây lát, rồi dịu lại với vẻ nhẹ nhõm, như thể cô nàng đã lo lắng vô ích vậy.

Ra là thế… Aisaka không hề hốt hoảng; thay vào đó, cô nàng nhìn tôi với ánh mắt dịu dàng và có vẻ an tâm.

"Tớ lo lắng vì mặt cậu đột ngột biến sắc khi nhìn điện thoại đấy, cứ như thể cậu vừa nhận được một tin nhắn đáng sợ vậy."

"Xin lỗi cậu... thực sự không có gì đâu."

Trời ạ, Aisaka tốt bụng quá đi mất… Tôi thực sự muốn cưới một người như cô ấy vào một ngày nào đó.

Chỉ nghĩ thôi thì có mất gì đâu, vả lại cô ấy cũng đâu cấm mình nghĩ ngợi tự do như thế này.

"Awww, giờ tớ phải làm sao đây? Tớ nghĩ lũ bạn đang đi chơi, nhưng giờ mà nhập hội thì có vẻ không ổn lắm."

“Tớ nghĩ bọn họ sẽ đợi thôi, vì họ là bạn của cậu mà, nhưng..."

"Tớ đã nói là sẽ về thẳng nhà sau ngày hôm nay. Mà nếu mình không báo gì, họ sẽ đứng đợi đến tối mất."

“Hmm…”

Vậy ra, những cô gái mà Aisaka nhắc đến có lẽ là những người thân thiết với cô ấy, còn đám con trai kia chắc chỉ đang cố gắng tán tỉnh Aisaka mà thôi... Dù sao thì đó cũng chỉ là linh cảm của mình.

"Aisaka cũng đang gặp rắc rối à?"

"Tình bạn ấy mà, vui vẻ cũng có, rắc rối cũng không ít. Masaki-kun cũng thấy vậy chứ?"

"Tớ không thấy phiền khi chơi với mấy thằng đệ đó đâu..."

“Với ‘mấy thằng đệ', ý cậu là Mukai-kun và Endo-kun phải không?”

“Ừ, là họ đấy.”

Dĩ nhiên, tôi cũng quen nhiều người, nhưng để nói về đám bạn thân thiết thì chỉ thể có hai người đó mà thôi.

"Bọn họ... thực sự là những người bạn tốt, nghiêm túc đấy."

Ba đứa chúng tôi vốn không chơi thân với nhau ngay từ đầu.

Tôi quen với Shogo từ hồi chúng tôi còn ngồi cùng bàn, và cả hai cứ nói về manga với anime suốt, còn Akira thì thân từ hồi còn đá chung một đội bóng trong tiết Thể dục... Thật bất ngờ khi bạn làm quen với ai đó, và chẳng biết từ lúc nào, hai người lại trở thành bạn thân.

“…Masaki-kun, thực ra cậu cũng có mặt tốt đó.”

“Sao cơ?”

"Điều đó cho thấy bạn bè quan trọng với cậu đến mức nào, phải chứ?"

“……………”

Bị trêu chọc như vậy khiến tôi có chút ngượng ngùng...

Sau đó, đúng lời như Aisaka nói, chúng tôi cùng đi đến tủ giày… Sau khi đổi giày xong, cô ấy vẫy tay chào tạm biệt với nụ cười rạng rỡ rồi bước đi.

“…Thật là một khoảng thời gian kì lạ nhỉ?”

Tôi thầm nghĩ.

Ngay từ đầu, điều khiến tôi cảm thấy lạ lùng hơn cả chính là việc tôi có thể nói chuyện nhiều như vậy với Aisaka, hay nói chính xác hơn, là chúng tôi đã duy trì được bầu không khí thoải mái suốt quãng thời gian ấy. Đây là lần đầu tiên tôi có được một cuộc trò chuyện với Aisaka mà nó cởi mở và gần gũi đến vậy.

“Có phải vì mình vẫn đang nói chuyện với cô ấy trong trạng thái thôi miên không...?" Tôi nghĩ thế, nhưng thật hiếm khi Aisaka lại tỏ ra thân thiện với tôi như vậy.

Không, Aisaka vốn dĩ là người hòa đồng với tất cả mọi người, nên chắc không phải là cô ấy đối xử đặc biệt với tôi đâu ha... À, ra là vậy, đây chính là cảm giác bị hiểu lầm sao?

“…Chắc là mình cũng về nhà nhỉ.”

Mấy công việc lớp trưởng giao bình thường chán ngấy và chẳng có gì thú vị cả, nhưng nhờ có Aisaka mà hôm nay vui thật đấy.

Để đáp lại lòng tốt của cô ấy, ngày mai tôi sẽ cho phép Aisaka muốn làm gì thì làm với mình khi đang ở trạng thái thôi miên.

“Oh, Kai, mày vẫn ở đây sao?”

“Hả!?”

Khi đang đắm chìm trong những ảo tưởng dâm dục, vai tôi khẽ run lên khi nghe thấy tên mình được gọi từ xa.

Tôi hướng mắt về phía giọng nói thì thấy Akira đang bận bịu với các hoạt động của câu lạc bộ.

Bộ đồng phục dính đầy bụi bẩn cùng dáng vẻ lấm tấm mồ hôi trông thật phù hợp với vẻ ngoài điển trai của cậu ta.

“Mày làm xong việc hôm nay chưa?”

"Rồi! Tao cũng đang định về nhà đây!"

"Thật á? Mày không làm gì quá đáng với Aisaka chứ?"

"Sao mày lại to tiếng với tao thế...?"

Ý tôi là, tôi đã làm điều đó rồi. Nhưng... khi tôi lườm cậu ta và giơ ngón giữa lên, Akira cười vui vẻ rồi quay trở lại tập luyện.

“…Có lẽ mình nên rút lại những gì đã nói với Aisaka.”

Tôi nghĩ vậy. Nhưng khi nhìn thấy hình ảnh Akira đang hăng say luyện tập, những suy nghĩ đó cũng dần tan biến. Tôi vô thức lẩm bẩm:

"Cố lên... Đây là năm ba rồi, cũng là năm cuối của chúng ta đó."

... Bình thường tôi sẽ chẳng bao giờ vừa gãi đầu vừa nói ra những lời như vậy. Thế nhưng, hôm nay khi rời khỏi trường, những suy nghĩ đó cứ quanh quẩn mãi trong tâm trí tôi.

Vừa đi một đoạn, điện thoại tôi khẽ rung lên. Dù pin sắp cạn kiệt, nhưng tôi vẫn cau mày suy đoán xem ai đang liên lạc. Và màn hình hiển thị tên người gửi là Shogo.

[“Có một quán café hầu gái mới trông siêu đỉnh luôn! Khi nào rảnh chúng ta cùng rủ Akira đi nhé!!”]

Chỉ là... liệu chuyện này có thể đợi đến ngày mai không?

Dù nhíu mày, nhưng tôi cũng không thể phủ nhận được sự phấn khích và mong chờ thể hiện rõ trong tin nhắn ấy. Vẫn luôn như vậy... Tôi cười khẩy.

À, đương nhiên là tôi không nhíu mày khi cười rồi!

"…Thật ra, thế này cũng chẳng tệ cho lắm nhỉ?”

Dành thời gian bên cạnh bạn bè... Ừ, quả thật là không tệ chút nào.

“Ha-ha, mình đúng là kẻ tồi tệ nhất!”

Với nguồn năng lượng vô giá ấy, tôi cười lớn và đi về nhà. Thật háo hức và mong chờ những điều thú vị ở "thiên đường" đang chờ đón tôi vào ngày mai.

▼▽

Ngày hôm sau, sau khi hoàn thành ca trực ban ngày cùng Aisaka, tôi ngóng đợi cô nàng ở một lớp học trống ngay khi tiếng chuông báo hiệu giờ nghỉ trưa vang lên.

Và khi Aisaka xuất hiện trong trạng thái thôi miên quen thuộc, cô nàng ôm lấy tôi. Cùng nhau, chúng tôi tận hưởng những khoảnh khắc tuyệt vời nhất.

"Sự mềm mại này... đúng là không gì có thể sánh bằng mà.”

“Thoải mái chứ?”

“Tuyệt lắm.”

“Tớ sẽ luôn làm điều này cho cậu.”

Aisaka… cậu đúng là số một!”

Cô ấy nhìn tôi với gương mặt vô cảm như thường lệ, không còn sót lại chút biểu cảm gì của ngày hôm qua... Nếu như lúc này Aisaka tỉnh dậy khỏi trạng thái thôi miên, chắc chắn cô nàng sẽ la lên và đẩy tôi ra với sự căm ghét của mình.

Không còn dáng vẻ dịu dàng của ngày hôm trước; cô ấy sẽ coi tôi như kẻ thù rồi hướng ánh nhìn thù địch về phía tôi... Tôi cần phải cẩn thận hơn để trạng thái thôi miên không bị mất tác dụng.

“Horihyaheihoehohowo…”

Ah, tôi chẳng thể nào nói ra hồn khi úp mặt vào ngực Aisaka.

Vậy nên, tôi cố gắng tạo ra khoảng trống quanh miệng để có thể nói chuyện đàng hoàng, rồi quyết định hỏi những thứ quen thuộc.

"Vậy, báo cáo định kỳ... không có vết sẹo nào trên tay cậu phải không?"

“Vâng.”

“Gia đình cậu vẫn ổn hết chứ?”

“Vâng.”

“Bạn trai cũ có còn làm phiền đến cậu không?”

“Không… cảm ơn cậu nhiều, Masaki-kun.”

“Không sao, dù gì thì người có lợi là tớ mà!”

Rub, rub… rub, rub… [note58868]

…Chết, mình sẽ trở nên đáng sợ mất.

“…Trông mình có nguy hiểm không?”

“Không, cậu không hề nguy hiểm chút nào.”

Thôi được rồi, nếu cô ấy đã nói thế thì mình cứ xoa thêm một lúc vậy.

Tôi buông lỏng chút dè chừng và dụi mặt vào ngực cô ấy mạnh hơn.

“Này, Aisaka.”

“Sao vậy?”

"Dù sao thì cậu cũng chẳng nhớ được gì, và tớ chỉ có thể hỏi khi cậu đang ở trong trạng thái thôi miên thôi... nhưng nếu có chuyện gì xảy ra, hãy nói cho tớ biết nhé – miễn là trong khả năng của mình, tớ sẽ giúp cậu."

"Ừ... cảm ơn cậu, Masaki-kun."

Những lời nói này không hoàn toàn xuất phát từ chính bản thân tôi, mà là nhờ sức mạnh của cộng sự.

Có lẽ Aisaka cảm thấy hài lòng với những gì tôi nói, nên cô ôm chặt hơn và áp sát ngực vào người tôi.

Cảm giác này… sự quyến rũ ma mị từ bản chất quỷ dữ của cô ấy, cho dù có tận hưởng bao nhiêu lần đi chăng nữa thì tôi vẫn không bao giờ cảm thấy chán cả.

“Nhờ vậy mà tớ chẳng còn muốn tìm đến Honma nữa.”

Ban đầu, mục tiêu tiếp theo của tôi là Honma, nhưng sau cuộc trò chuyện với Aisaka, tôi lại cảm thấy hài lòng.

Thứ nhất, Honma học khác khối nên tôi không thể dự đoán được hành động của nhỏ, và cứ mỗi lần gặp thì ở đó có ít nhất ba người xung quanh... Chà, đến lúc nào thì tôi mới có thể tiếp cận được ‘nữ hoàng băng giá’ đó đây?

“Honma là con nào?”

"Cậu biết đó, cô bé lớp dưới được gọi là ‘Nữ hoàng băng giá’… guahh!?"

Ngay khoảnh khắc nhắc đến Honma với Aisaka, tôi bị một lực cực mạnh bất ngờ ép lên. Đương nhiên là tôi vẫn đang vùi mình trong ngực của cô ấy, nhưng lực siết chặt đến mức tôi không thể cử động dù cố giãy dụa.

(N-này, Aisaka!?)

Phải chăng đây chính là hạnh phúc!? Tôi cảm thấy mãn nguyện, nhưng… nhưng lực siết mạnh quá!

Như thể ra dấu là đủ rồi, tôi vỗ nhẹ lên lưng Aisaka, và cuối cùng cô ấy cũng buông tay.

”…… Tớ có yêu cầu cậu siết chặt hơn đâu nhỉ?”

“…………”

Aisaka im lặng, nhưng cô nàng nhìn chằm chằm vào tôi.

Là do tôi tưởng tượng, hay có gì đó đáng sợ trong ánh mắt của cô ấy vậy...? Giống như Aisaka đang trừng mắt nhìn mình, nhưng chắc có lẽ chỉ là do tưởng tượng mà thôi?

“Aisaka… san?”

“Sao thế?”

“…Không có gì.”

Để chắc chắn, tôi kiểm tra điện thoại, nhưng cộng sự của tôi vẫn đang hoạt động… Ừ thì, đối với tôi, việc này hoàn toàn không khó chịu chút nào, thực ra, nó còn mang lại cho tôi cảm giác khá thú vị, vậy nên coi như là huề đi.

Mặc dù sớm hơn thường lệ, tôi bảo Aisaka về lớp rồi quay trở lại lớp học của mình.

“Hôm nay mày bị cảm à?”

“Mày có ổn không thế?”

"Ừ, tao ổn, tao ổn."

Xin lỗi vì đã nói dối cả hai người.

Trong khi thầm hối lỗi trong đầu, cơn buồn tiểu lại ập đến bất chợt. Vì vậy, tôi rời khỏi lớp học với lý do đi vệ sinh, Akira cũng đi theo với lý do tương tự.

Và trên đường quay lại, tôi nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

“Chẳng phải đó là…?”

“Sao? À, chỉ là một cô gái bình thường thôi.”

Cái người mà Akira gọi là "một cô gái bình thường" ấy chính là Saika Wagatsuma, bạn học lớp kế bên... Nói cách khác, đó chính là cô gái đang đi trước mặt chúng tôi ngay lúc này.

Cô nàng sở hữu mái tóc đen dài đến eo, đôi mắt cũng được che kín cẩn thận.

Ngoại hình của Saika làm tôi liên tưởng đến một nhân vật trong phim kinh dị nổi tiếng cách đây một thời gian, và cái dáng người gầy gò này, thật giống như một con mèo đang cuộn tròn, lại càng khiến cô thêm phần đáng sợ hơn.

Truyện Chữ Hay