1. Truyện
Hướng Dẫn Cách Vạn Nhân Mê Lật Kèo

chương 104

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đối với những người tham gia yến tiệc, đêm nay không khác gì một trận động đất, từ lúc Dexter Knox tuyên bố dẫn con trai cùng đến dự tiệc, cho tới lúc chủ nhân trang viên Carl Balak đưa người lên phòng nghỉ, tổng cộng không đến năm phút đồng hồ, lại làm thế cục thế giới ngầm cả châu Âu xuất hiện biến hóa điên đảo.

Bữa tiệc này mang đến lượng tin tức quá lớn, nhóm lão đại đầu óc tinh tường đã không rảnh ở lại xã giao, hoặc rời đi trước hoặc tìm chỗ bí mật chỉnh lý suy nghĩ, thương lượng biện pháp ứng đối tiếp theo. Chuyện này không đơn giản chỉ là Knox có người thừa kế, nhóm cáo già mưu tính sâu xa đã nhìn ra tầng ý tứ sâu hơn, mấy thủ lĩnh nước ngoài sau khi Knox lên tầng liền dứt khoát rời đi, về xe riêng không khỏi thở dài: "Này thật là phiền toái."

Người đồng hành bên cạnh nghĩ đến chỗ mấu chốt cũng đau đầu không thôi: "Phiền toái lớn, Knox cái người điên này xem ra còn lâu mới chết được."

"Cha, Knox chẳng qua là có thêm một người thừa kế mà thôi." Cậu con trai trẻ tuổi của vị thủ lĩnh tỏ vẻ không hiểu, nói giọng thoải mái: "Đứa con trai kia của hắn cùng lắm chỉ mới đầu hai mươi, có gì đáng để mọi người kiêng kị?"

Vị thủ lĩnh nghe vậy chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng mắt thằng con: "Con biết cái gì, ngày thường bảo bớt chơi bời, tiếp xúc sự vụ gia tộc thì không chịu nghe, bây giờ đến thế cục cơ bản nhất còn chẳng thấy rõ!" Nói xong thở dài, bất đắc dĩ giải thích: "Từ hai ba năm trước, sau khi vợ con Knox xảy ra chuyện cùng một lúc, hắn liền rơi vào trạng thái sa sút tinh thần, chẳng khác nào cái xác không hồn, tuy vẫn xử lý công việc hàng ngày nhưng không chịu thò đầu ra ngoài nữa, cũng không có ý tiếp tục khuếch trương.

Nhiều năm nay vẫn luôn như vậy, đang trông hắn sắp chịu không nổi chuẩn bị chết tới nơi, lại đột nhiên nhảy ra một đứa con trai! Này là con trai cái gì chứ, rõ ràng là thuốc thần cứu mạng hắn!"

Bạn đồng hành cạnh cười lạnh nói tiếp: "Hắn có con trai, sẽ không nỡ chết, dù là vì Bunny, hắn cũng sẽ ngoan cường sống sót che chở cậu ta chu toàn, xây dựng căn cơ vững chắc cho cậu ta. Ít nhất mười năm nữa hắn sẽ không chết, chắc chắn là vậy, bởi nếu hắn chết, đứa con trai còn chưa hiểu biết gì kia của hắn sẽ lập tức bị các thế lực có ý đồ liên hợp lại xé thành mảnh nhỏ."

Cậu con trai vị thủ lĩnh nghe họ phân tích không khỏi trắng mặt ra, nhưng thấy sắc mặt cha mình trầm trọng, lại nổi lòng không phục: "Gia tộc Knox thật sự lợi hại vậy sao, dù chúng ta có liên hợp với các thế lực khác cũng không phải đối thủ à?"

"Nếu Dexter Knox đã chết, chỉ bằng Clare Knox tất nhiên chẳng làm nên trò trống." Vị thủ lĩnh cười lạnh: "Nhưng tên điên Knox kia còn sống, năng lực của hắn là thứ con không cách nào tưởng tượng, huống hồ... Felix cũng chỉ là người thực vật, còn chưa bị tuyên bố tử vong, các thế lực nước Y sẽ không mưu phản họ."

Cậu con trai gãi đầu, lần đầu hối hận mình không nghiêm túc theo cha làm việc, thế nên giờ nghe một cái tên mới cũng cảm thấy lạ hoắc, đành phải mặt dày hỏi: "Felix là ai?"

Quả nhiên, vị thủ lĩnh nghe vậy hung hăng trừng cậu ta, nghiến răng nghiến lợi mắng: "Nếu không phải mày là con trai duy nhất của bố, bố nhất định sẽ không dẫn mày ra ngoài cho mất mặt xấu hổ!"

"Được rồi được rồi, nó không biết Felix cũng là bình thường, thế hệ bọn nhỏ bây giờ đều không biết cái tên này." Một người đồng hành khác đi ra hòa giải, hắn nhìn thoáng qua cậu trai, lắc đầu, giải thích: "Felix chính là phu nhân của Knox, cháu đừng coi thường hắn, năm ấy gia tộc Knox có thể thâu tóm toàn bộ thế lực châu Âu, một nửa công lao phải thuộc về hắn.

Knox âm ngoan độc địa làm người ta sợ mất mật, còn phu nhân hắn Felix, không chỉ không kém mà càng làm người ta sợ hơn, bởi hắn quá thông minh, cứ như có năng lực đặc biệt tính hết mọi sự, chưa bao giờ có ai có thể thoát khỏi mưu kế của hắn, gương mặt đẹp như thiên sứ kia của hắn quả thực chính là cú lừa lớn nhất...

Đáng tiếc, hắn tính đi tính lại, khôn ngoan khiến người ta e ngại, nhưng vẫn cứ không ngờ được chính mình sẽ bị em gái ruột lập mưu, rơi xuống nông nỗi đó."

Vị thủ lĩnh lúc đầu nghe thế gật đầu đồng ý, nhắc tới mụ em gái kia thì tỏ ra ghê tởm: "Tuy hắn gặp chuyện đối với chúng ta là một chuyện tốt, nhưng mụ em gái kia của hắn quả thực quá ghê tởm, rõ ràng là cặp song sinh mà chẳng giống nhau, tính cách cũng khác, mụ em gái kia trông rụt rè sợ hãi giống con chuột dưới cống ngầm, nhưng người kiểu vậy mới độc địa nhất, mụ ta gây ra loại chuyện này tôi cũng không hề ngoài ý muốn."

"Chị em phản bội, không phải là vì Knox kia đấy chứ."

Cậu con trai nhẹ giọng than thở một câu, lập tức bị ông bố vỗ bàn tay vào ót, đánh đến đầu nổi sao bay mà cha cậu ta vẫn nổi trận lôi đình mắng: "Mày thằng vô dụng, chị em cái gì, phu nhân Knox là nam mà mày cũng không biết, gia tộc Crichton ta sao lại có người thừa kế vô dụng như mày!"

Tiểu thiếu gia Crichton dại mặt ra: "..."

....

Các cuộc nói chuyện như vậy phát sinh ở mỗi góc xóm, người ở lại bữa tiệc thường không đề cập đến lợi ích liên quan, nhưng dù thế họ cũng không chờ đợi được mà truyền cái tin bom tấn này cho những người thân thuộc, rất nhanh, tin tức tựa như mọc cánh bay đến từng ngóc ngách toàn thế giới, số người bị tin này nổ đờ người đếm không hết, đêm nay đã định trước là một đêm không ngủ.

Đúng lúc này, một đội thị vệ trang viên Balak lại xông vào sảnh tiệc, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, bọn họ bắt giữ lấy một vị khách nam trung niên mặc tây trang giày da trong yến tiệc.

"Các anh... các anh thế này là có ý gì? Bỏ ra, bỏ!" Vị khách nam trung niên la to, định giãy dụa nhưng lại không cựa quậy được.

Đội trưởng đội thị vệ biểu cảm lạnh lùng, đồng thời vươn tay về phía ông ta, nói: "Ngài Charlie, mời ngài giao di động của mình ra đây, tôi nghĩ khi ngài vào trang viên đã có nhân viên bảo vệ thông báo rằng trang viên không cho phép chụp ảnh, đã vậy còn là chụp ngài Knox."

Mọi người ồ lên, thế mà cũng có người dám chụp ảnh ở trang viên Balak, Charlie này không có bối cảnh gì, gan ngược lại lớn!

Charlie trắng nhợt mặt, hai mắt mơ hồ, nhưng vẫn la hét không chịu nhận: "Tôi... tôi không làm, các anh vu khống, buông ra nếu không tôi... A!"

Lời chưa dứt đã bị một khẩu súng để ngay trước trán, Charlie nhất thời cứng ngắc tại chỗ, mồ hôi lạnh liên tiếp rơi xuống, hắn mở to hai mắt nhìn, cổ họng khô khốc: "Đừng... đừng nổ súng, tôi nghĩ trong này có hiểu nhầm, đừng!"

Đội trưởng thị vệ không để ý hắn cầu xin, vô tình cho tay vào túi hắn lục soát di động, trên màn hình còn đang hiện giao diện mở khóa, bấm mở album, đập vào mi mắt chính là bóng dáng ngài Knox, tuy chỉ là bóng dáng nhưng cũng đủ định tội người này.

Hắn cười lạnh một tiếng, xóa ảnh đồng thời ném di động cho cấp dưới, ra lệnh: "Đập nát đi!" Sau đó liếc ánh mắt lạnh lùng sang Charlie đã tái mặt không dám giãy dụa, mở miệng: "Ngài Charlie, hành vi của ngài đã mạo phạm nghiêm trọng mọi người ở đây, nhất là ngài Knox, từ hôm nay trở đi phàm là doanh nghiệp nào dưới trướng gia tộc Balak hay gia tộc Knox đều sẽ không tiếp tục mở cửa chào đón ngài, giờ đuổi người ra ngoài đi!"

"Không!!!" Charlie kêu thảm thiết, còn suy sụp hơn so với bị dí súng vào đầu: "Tôi không cố tình, bỏ ra, tôi muốn gặp ngài Knox, tôi có thể giải thích, buông tôi ra buông ra!"

Bị tất cả các doanh nghiệp dưới trướng Knox từ chối là khái niệm gì, dùng cách khác diễn giải thì chính là đang chói lọi nói cho hắn biết, hắn không sống tiếp ở nước Y nổi nữa, muốn sinh tồn nhất định phải đến quốc gia khác không nằm trong thế lực của gia tộc Knox.

Charlie cật lực giãy dụa, dùng hết sức mình lại ngã lăn ra đất, chẳng may va vào chân một vị khách vừa tới, sau đó lập tức bị đội thị vệ không lưu tình bắt lấy xách ra ngoài.

Đội trưởng thị vệ nhìn vị khách lững thững đến muộn không khỏi sửng sốt, kêu lên: "Ngài Holos."

Cách đó không xa truyền đến tiếng quần chúng thì thầm to nhỏ: "Không quy củ quá, loại người này đã định trước là không sống lâu được."

"Thứ gì kiêng kị cũng dám phạm... Đó là người hắn có thể tính kế sao, ngu xuẩn."

Holos vỗ vỗ ống quần, hơi nhướn mày, hỏi đầy hứng thú: "Xảy ra chuyện gì đấy?"

Đội trưởng thị vệ giải thích: "Vừa rồi người kia phạm điều cấm, chụp ảnh trên yến tiệc, lúc ấy hắn bí mật giấu giếm, nhưng vẫn không trốn khỏi nhân viên kiểm tra camera, hiện tại đã giải quyết xong rồi."

Holos nghe vậy mất hứng thú gật đầu, chẳng có nửa phần thông cảm với chuyện người nọ gặp phải, hắn đi vào, không thấy nhân vật chính bữa tiệc thì thuận miệng hỏi: "Carl đâu?"

Nét mặt đội trưởng thị vệ hơi lộ mỉm cười, trông tâm tình có vẻ không tệ, hắn nói: "Thủ lĩnh đương nhiên là đang tiếp khách quý, ngài biết đấy, vị nhân vật lớn kia."

Holos quay đầu nhìn hắn: "Nhân vật lớn nào?"

"... Ngài không biết à?" Đội trưởng thị vệ biểu lộ kinh ngạc, giống như đang nhìn quái vật: "Vậy ngài nhất định là người cuối cùng nước Y biết tin này!"

Holos không để ý lắm uống một hơi, chép miệng nói: "Tôi đây mải làm xong việc vừa rời phim trường chạy tới, nếu không phải để chúc mừng Carl lên ngôi, căn bản hôm nay tôi sẽ không đến, có thời gian còn không bằng ở phim trường ngủ bù một giấc."

"Thì ra là thế, về vị nhân vật lớn này tôi nghĩ vẫn nên để thủ lĩnh đích thân nói với ngài thì tốt hơn, vị đó tới làm ngài ấy vô cùng vui vẻ, chắc chắc ngài ấy sẽ thực mong muốn chia sẻ niềm suиɠ sướиɠ với ngài." Đội trưởng thị vệ nói, lại ân cần hỏi: "Bộ phim của ngài sắp khởi động máy rồi à?"

"Còn sớm." Nhắc tới vấn đề này, Holos không kiên nhẫn khoát tay với hắn, tiện tay nhấc một chai vodka, đi luôn lên tầng.

"Ngài muốn làm gì thế?"

"Ngủ bù." Hắn chậm chạp trả lời một câu, lại bổ sung nói: "Bảo Carl của anh xong việc tới tìm tôi."

Thái độ tùy ý như vậy, hoàn toàn không coi mình là người ngoài.

Đội trưởng thị vệ đứng phía sau, nhìn bóng dáng hắn ngày càng xa, đáp có chút bất đắc dĩ: "Vâng, thưa ngài."

....

Bên kia, phòng nghỉ.

Carl Balak tiếp nhận điện thoại, trở lại phòng bẩm báo: "Giáo phụ, tin thiếu gia trở về đã truyền đến các nơi trên thế giới, vừa rồi tôi nhận được điện thoại từ các thế lực gia tộc gọi tới, đều là hỏi thăm tin tức xác thực, xác định xong, giờ bọn họ đang trên đường tới nước Y, đều có ý muốn gặp mặt thiếu gia."

Điều này là tất nhiên, đối với bọn hắn mà nói, thiếu gia gia tộc Knox chính là đối tượng mà tương lai bọn họ nguyện trung thành, sau khi biết tin này thế nào chẳng nóng vội, thậm chí thiếu gia Knox lộ diện thế này là quá gấp, làm theo quy củ vốn có mới càng hợp quy chuẩn, ít nhất là tổ chức tiệc long trọng tại trang viên Knox, thông báo cho thế lực các quốc gia đích thân đến dự tiệc, giới thiệu cho họ biết thân phận thiếu gia.

Người thừa kế gia tộc Knox tương lai, nên phải là cảnh tượng như thế.

Nhưng Dexter Knox có tính toán khác, hơn nữa Việt Từ cũng không định tiếp nhận gia nghiệp, loại quy củ chính thức đó ngay từ đầu đã bị hai cha con bác bỏ.

Hiện giờ nghe Carl Balak nói, Knox cũng chỉ hơi nhấc nhẹ mi mắt, giọng khàn khàn thản nhiên: "Bảo bọn họ về đi, còn chưa đến lúc đó, ngày sau thời cơ đến, ta sẽ gọi bọn họ."

Carl Balak sửng sốt, tuy không rõ ngài Knox tính toán cái gì, nhưng vẫn đồng ý ngay, sai cấp dưới gọi điện thoại ngăn những người này lại, nếu giáo phụ không muốn gặp, vậy nhóm bọn hắn không có tư cách đến.

Người ở chỗ này đều là tâm phúc của Knox, Carl Balak lui ra, tự nhiên có người khác thay phiên tới, hơn nữa còn là đầy mặt hưng phấn hỏi: "Giáo phụ, lão già Mickey kia sớm có lòng phản, chúng tôi tra được tin hắn liên hệ với phía nước M, ngài xem nên xử lý như thế nào?"

"Mickey?" Dexter Knox hơi híp mắt, miệng nở nụ cười lạnh: "Lão cẩu này sống cũng lâu lắm, nên xuống địa ngục báo danh rồi, thế lực của hắn thì tách ra trợ giúp những thế lực nhỏ hơn là được. Về phần phía nước M, cậu điều tra xem kẻ nào dám to gan đối nghịch với Knox, ta đúng là lâu chưa động tay, khiến bọn chúng tưởng lầm gia tộc Knox đã suy thoái."

"Rốt cục ngài muốn động thủ sao?"

Vài người tâm phúc nhất tề ngẩng đầu nhìn hắn, mắt chứa kích động, vẻ mặt hưng phấn cực kỳ bức thiết. Đúng là khác biệt, trước kia nghe tin này, giáo phụ cũng chỉ không hứng thú mấy mà thanh lý môn hộ, cho thế lực đối địch thêm một trận dạy dỗ là xong chuyện, đây là lần đầu nghe hắn nói ra lời như thế, quả nhiên là giáo phụ đã trở về, cả người lẫn hồn đều trở lại!

"Đương nhiên muốn." Con mắt Dexter Knox lóe lên ánh sáng ngoan độc, hắn hạ giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi: "Tuy đã muộn một thời gian, nhưng phía châu Mỹ bên kia cũng nên thâu tóm xuống, bằng không Felix thấy mấy năm nay ta suốt ngày ăn không ngồi rồi sẽ tức giận."

Nhóm tâm phúc: "..." Giáo phụ, đúng là mấy năm nay ngài suốt ngày ăn không ngồi rồi, đây là sự thật ạ!

Nhưng sợ uy nghiêm của giáo phụ, cả đám chỉ có thể cúi đầu oán thầm không dám nói.

Việt Từ nghe cuộc họp mafia đằng đằng sát khí, mơ mơ hồ hồ cảm thấy có chút đau háng, làm công dân tốt tuân thủ pháp luật mấy chục năm, chẳng may bất ngờ đã bị kéo lên thuyền giặc, điều này bảo anh làm sao ăn nói với nhà lão Kỳ. Chỉ mong hai vị cha mẹ sớm đầu thai đi, bằng không bố anh ở dưới lòng đất nhất định sẽ chửi ầm lên: "Đối với loại phần tử phạm tội cùng hung cực ác này, mày còn không mau báo cảnh sát tận diệt bọn họ đi! Đàng hoàng! Liêm chính!"

Nhưng đây là cha ruột của thân thể này, huống hồ thế lực người ta ở châu Âu, dù khuếch trương cũng là khuếch đến châu Mỹ, không có tí quan hệ đến nước Hoa, Việt Từ nghĩ vẫn là đừng nên lo chuyện bao đồng thì tốt.

Anh chỉ cam đoan bản thân sẽ không làm ra hành vi phạm tội, còn những người khác thì không thuộc anh quản lý.

"Bunny, trông con ỉu xìu?"

Dexter Knox họp xong, nghiêng đầu thoáng nhìn con trai, từ lúc vào trang viên Balak đến giờ, đối phương vẫn luôn giữ thái độ trầm mặc ít lời này, thậm chí còn chưa nói được mấy từ, ông bố tốt lo cho con trai nghĩ nghĩ, nói rằng: "Cũng phải, dạng hội thoại này đối với con quá mức buồn tẻ, xuống dưới tham gia yến tiệc đi, chỗ đó mới là sân nhà con, cứ chơi vui vẻ."

Giọng điệu hòa ái cực kỳ, thế này sao giống lời giáo phụ Mafia sẽ nói, Knox nghĩ vậy, sắp sửa bị tình cha của chính mình làm cảm động.

Thế nhưng, không biết kiểu ý nghĩ tự mình đa tình này, lại ngay lập tức nhắc nhở Việt Từ.

Việt Từ nghe tiếng, phục hồi tinh thần liếc nhìn Knox, trên mặt treo nụ cười giả dối, nói nhẹ như bẫng: "Vâng, thưa mẹ."

Cái... cái gì?

Knox nhìn khuôn mặt mỉm cười của con trai, tiếng "mẹ mẹ mẹ mẹ mẹ mẹ mẹ mẹ..." lặp lại vô tận bên tai hắn, đập sâu vào màng nhĩ, làm đầu hắn trống rỗng.

Con hắn, con trai ruột, ở trước mặt mọi người, ngay trước mặt đám tâm phúc của hắn, gọi hắn là "mẹ".

Vào lúc hắn bị cách gọi này làm phát ngốc, cũng nghe thấy tiếng đám thuộc hạ hít khí đồng loạt, vang dội như thể vừa trải qua chuyện gì cực kỳ khủng bố khó mà tin nổi.

Này còn chưa đủ khủng bố sao!!!

Nhóm thuộc hạ nhìn tiểu thiếu gia đang lộ vẻ mỉm cười hoàn toàn không cho rằng mình xưng hô lầm lẫn, nhìn Giáo phụ biểu hiện trấn định, gần như cảm thấy mình nghe nhầm rồi, nhưng nhìn nhìn lại các đồng nghiệp với vẻ mặt sụp đổ chả khác gì mình, rõ ràng nói cho mình biết, không nghe nhầm, đúng là tiểu thiếu gia vừa gọi giáo phụ bằng "Mẹ!"

Gọi giáo phụ bằng "Mẹ!" nghĩa là thế nào?

Không, điểm quan trọng là gọi giáo phụ bằng "Mẹ!" trước mặt công chúng nghĩa là thế nào?

Điều đó chứng tỏ ngày thường tiểu thiếu gia cũng gọi giáo phụ như thế, cho nên gọi ra mới thuận miệng, vẻ mặt giáo phụ bình tĩnh không kinh ngạc cũng đủ chứng minh suy luận này chính xác! Một khi đã thế, suy đoán thêm chút nữa, tại sao tiểu thiếu gia lại gọi giáo phụ bằng "Mẹ!", đại từ xưng hô này đại biểu cho cái gì... Kẻ ngốc cũng hiểu, chỉ có người bị đè mới được gọi là mẹ, cho nên thực ra giáo phụ của bọn họ là bị phu nhân đè... Đè đè đè đè đè...

Luận chứng này còn chưa đủ khủng bố ư????

Trời ạ, quả thực không thể tin được, người đàn ông kiêu ngạo lại cao quý đó, lại có thể đến mức giao thân mình cho một người đàn ông khác, xem ra giáo phụ đúng là yêu thảm phu nhân, tình thâm đến thế quả thực là vui buồn lẫn lộn!

Dexter Knox không cần hỏi cũng có thể đoán được người ngoài nghĩ gì, gân xanh cổ tay hắn nổi lên bình bịch, nhưng lúc này còn phải giữ phong độ giáo phụ, ương bướng giấu tay xuống thảm không cho người nhìn thấy, vẻ mặt rốt cục giữ yên được điệu bộ trầm ổn lãnh đạm, hắn hít sâu một hơi, lạnh lùng nhìn thoáng qua nhóm thuộc hạ đang hỗn độn trong gió, cất giọng khàn khàn không chút run rẩy, sai bảo: "Các cậu đi xuống đi, ta và Bunny có chuyện quan trọng cần nói."

"Vâng..."

"... vâng."

"Vâng ạ... Vâng ạ."

Cả đáp lắp bắp đáp, đi ra ngoài như mộng du, người cuối cùng đi ra được vài bước lại sực tỉnh vội lùi về đóng cửa.

Dexter Knox: "..."

Hắn lại hít sâu một hơi lần nữa, đột ngột quay đầu nhìn Việt Từ, không tiếp tục che giấu tâm tình, cau mày chỉ trích: "Bunny, con rất nghịch ngợm, loại hành vi này thật hồ nháo!"

Việt Từ bình tĩnh kháy lại: "Mẹ, vậy đại khái là do di truyền, tựa như mẹ rõ ràng đã bốn nhăm tuổi, vẫn cứ nghịch ngợm giống trẻ con năm tuổi."

Dexter Knox: "..."

Hắn hận không thể nhảy dựng lên gào thét, nghịch ngợm cái gì???

Nhưng dưới ánh mắt chỉ trích của con trai, nhanh chóng nghĩ tới chuyện tốt mình làm, có điều dù thế hắn cũng không cho rằng mình đã làm sai, ngược lại nói đúng lý hợp tình: "Ta biết, con bất mãn cái tên Bunny này, nhưng con giữ cái tên nước Hoa bố không ý kiến, vậy lấy thêm một cái tên nước Y không phải là chuyện hẳn nên sao? Bunny có chỗ nào không tốt, mẹ con đã đặt cho con cái tên hay như vậy, con dùng tên này cho hắn vui vẻ một chút, nói không chừng hắn kích động liền sẽ tỉnh dậy đấy?

Con lo cái gì, sợ có kẻ cười nhạo con sao? Không, không, không, con của ta con nghĩ nhiều, không có kẻ dám can đảm cười nhạo con, con là con trai ta, thiếu gia gia tộc Knox, đừng nói là Bunny, kể cả có gọi Hello Kitty cũng không vấn đề gì!

Những người đó sẽ không để ý tên con đáng yêu bao nhiêu, cái bọn họ chú trọng là thân phận con, khi con đứng ở vị trí này, tiền đồ, thậm chí là sống chết của bọn họ đều chỉ ở một ý niệm của con, bọn họ theo đuổi con, e ngại con, con gọi tên gì không quan trọng, hiểu không?"

Đối với cái này, Việt Từ bĩnh tĩnh nhướn mày: "Một khi đã như vậy, mẹ còn sợ cái gì, lấy thân phận địa vị của ngài, dù có bị gọi là mẹ, bị cấp dưới cho là ngài nằm dưới cũng không việc gì không phải sao? Không có ai dám can đảm xem thường ngài, tựa như ngài nói, cái họ coi trọng chính là thân phận ngài, chứ không phải tên hay tư thế trên giường."

Anh cất tiếng cười khẽ, nhìn khuôn mặt cứng ngắc của Knox, trực tiếp phá sập đường cãi của hắn: "Hay ngài cảm thấy thân nằm dưới là một việc thực mất mặt?"

"Đương nhiên không phải!" Dexter Knox nhanh chóng phản bác: "Này chẳng có gì mất mặt!" Nếu thân nằm dưới là mất mặt, vậy Felix tính là gì?

"Vậy không phải được rồi ư." Việt Từ nhún vai, cảm thấy mỹ mãn: "Nếu đã vậy, mẹ việc gì phải khó chịu chứ, huống chi gọi như thế còn sẽ khiến cha vui vẻ, nói không chừng gọi thêm nhiều lần, cha liền kích động tỉnh dậy đấy."

Đây hoàn toàn là lấy lời Knox nói lúc trước mỉa lại hắn.

Knox bị anh mỉa nghẹn lời, nhất thời không biết nói sao.

Việt Từ giáng thêm một đòn: "Lần trước, không phải vì cha nghe câu gọi đó nên mới kích động xuất hiện phản ứng sao?"

Knox ngẩn ra, tuy biết anh nói câu này thúi lắm, nhưng không khỏi ôm một tia ảo tưởng, trong nhất thời thế mà lại không phản bác Việt Từ, gián tiếp chấp nhận cách diễn giải của anh.

Việt Từ trả đũa xong thì thoải mái đứng lên, cười tủm tỉm nói: "Nếu mẹ không dị nghị thì cứ quyết vậy đi, mẹ ở đây nghỉ ngơi cho tốt nhé, con ra ngoài trước."

Anh đẩy cửa ra ngoài, lấy điện thoại xem qua, có một tin nhắn từ hai mươi phút trước hiện trên màn hình khóa.

Tư Minh Tu: "Xuống đi, Holos đến rồi."

Tư Minh Tu: "Hắn dạo qua một vòng quanh yến tiệc, không thấy đâu nữa."

Việt Từ đáp lại một câu, không để ý lắm mà cất điện thoại về túi quần, đang định xuống tầng, lỗ tai bỗng nhạy cảm nghe thấy tiếng nhạc như có như không, bước chân anh chợt dừng, xoay người, đi về phía tầng hai theo nơi âm thanh phát ra.

Tiếng nhạc không phải hoàn toàn dễ nghe, thậm chí còn có áp lực khác thường, làm người nghe cảm thấy trong tim rất không thoải mái, nhưng có thể tạo ra điều ấy cũng đồng thời chứng tỏ người diễn tấu có năng lực cực mạnh, Việt Từ không khỏi nổi lên hứng thú, sinh ra vài phần tò mò với người diễn tấu bản nhạc.

Anh theo tiếng nhạc đi đến trước cửa phòng nhạc tư nhân trong trang viên Balak, tiếng nhạc vang rõ ràng hơn càng khiến anh xác định người diễn tấu đang ở bên trong, Việt Từ hơi câu môi, đặt tay lên tay nắm cửa, hơi dùng lực, mở cửa vào.

Ngoài ý muốn, phòng nhạc không có người diễn tấu như trong tưởng tượng, cũng không có ai dùng nhạc khí, tiếng nhạc đầy áp lực không ngờ lại là từ dàn loa trên đất phát ra.

Việt Từ kinh ngạc, tầm mắt dời khỏi dàn loa, dừng trên ghế sa lông.

Trên ghế sa lông mềm mại có một người Đức thân hình cao to, tướng mạo cực anh tuấn đang nằm, bộ tóc màu vàng sáng chói hơn cả đèn trên đỉnh đầu, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, hốc mắt sâu thẳm, sống mũi cao đẹp, môi mỏng khẽ nhếch, nút áo sơ mi đã bị cởi ra ba nấc, lồng ngực hô hấp phập phồng như ẩn như hiện, ngay cả sô pha cũng không để hết được cặp chân dài bắt chéo tùy tiện, cảnh tượng vô ý này thập phần đánh sâu vào thị giác.

Anh hơi nghiêng đầu, đúng lúc nhìn thấy nửa chai Vodka trên bàn trà, hiển nhiên là người đàn ông này uống rượu xong liền ngủ ở đây, tiếng nhạc áp lực từ dàn loa chính là bài hát ru của anh ta.

Việt Từ đi tới làm động người đàn ông.

Người đàn ông mở đôi mắt say nhập nhèm, có vẻ còn chưa tỉnh rượu, anh ta cười khẽ một tiếng, vẫy tay với thanh niên đứng ở cửa, nói năng rời rạc: "Tiểu mỹ nhân đến từ phương Đông sao, lại đây, lại gần chút để anh nhìn cho rõ."

(Các thím hãy tưởng tượng một người đàn ông vai năm thước rộng thân mười tấc cao được bố gọi: "Cún ơi Cún!" =))))

~~~

Link truyện: hoặc: ướng-dẫn-cách-vạn-nhân-mê-lật-kèo

Cảm ơn các bạn độc giả thân yêu của tớ nhiều nhiều!!! Chương trước tớ vừa đăng giới thiệu đã có vài bạn vào wordpress ghé thăm và để lại dấu chân làm tớ mừng khôn xiết!!!

Truyện Chữ Hay